Nguyên nhân dẫn đến tình trạng bong bóng bất động sản ở Mỹ

0
436

Hội chứng “thích sở hữu nhà” của người dân Mỹ.

 

Niềm đam mê của người dân Mỹ đối với những căn nhà đã trở nên quá

quen thuộc và được nhiều người biết đến. Niềm đam mê đó được bắt nguồn từ cái gọi là “American Standard” – “Tiêu chuẩn Mỹ“. Khẩu hiệu của tổng thống G.Bush đưa ra vào năm 2004 “The ownership society” – Xã hội sở hữu – đã cho thấy sự yêu thích của người Mỹ với việc sở hữu những căn nhà. Do đó, mặc dù ở nhiều nơi trên đất Mỹ, giá thuê nhà một tháng (868 USD) chỉ bằng một nửa tiền trả cho những khoản vay thế chấp để mua nhà (1,687 USD) [48], nhưng người dân Mỹ vẫn sẵn sàng thế chấp để được sở hữu những căn nhà của riêng mình. Tỷ lệ sở hữu nhà trên toàn liên bang đã tăng từ 64% năm

 

1994 lên đến 69,2% năm 2004[48]. Thậm chí, nhiều người vay tiền ngân

hàng để mua nhà và lấy chính căn nhà đó làm vật thế chấp để vay tiền. Họ chấp nhận đứng trước rủi ro sẽ bị tịch thu nhà và đẩy ra ngoài đường nếu không có đủ khả năng trả lãi và thanh toán các khoản nợ đến hạn. Đây là những khoản vay thế chấp rất mạo hiểm. Tỷ lệ này đã tăng 14,11% từ 1997 tới 2005 [48]. Hội chứng thích sở hữu nhà của dân Mỹ cũng khiến cho các nhà đầu tư tin rằng “nhà đất sẽ là một sự đầu tư tốt”. Họ kỳ vọng rằng giá nhà sẽ không giảm. Cuối năm 2005 và đầu 2006, ở Mỹ có rất nhiều chương trình tivi nhằm mục đích khuyến khích đầu tư bất động sản. Thêm vào đó, có rất nhiều cuốn sách viết về đầu tư bất động sản được phát hành trên toàn liên bang như “Are you missing the real estate boom“, “Why the real estate boom will not bursi- And how you can profit from it” của nhà kinh tế học David Lereah được xuất bản vào tháng 2 năm 2005 [48]. Nền kinh tế Mỹ có lợi thế là được sự tin tưởng của cả thế giới, nên tiền đổ vào để cho dân chúng đầu tư và tiêu xài. Theo thượng nghị sỹ R. Menendez (bang New Jersey), có tới 1/3 người Mỹ không có tiền tiết kiệm kèm theo những khoản nợ trong tài khoản không dưới 8,000 USD. Từ năm 2002 đến năm 2007, nợ tiêu dùng của người Mỹ đã tăng 13%, nợ cầm cố tăng 23% [49]. Tiền tiết kiệm của dân chúng vào năm 2006 chỉ có 34 tỷ USD, gần như bằng 0% GDP, và tỷ lệ tiết kiệm thấp này chỉ khoảng 1-2% đã kéo dài từ chục năm nay. Do đó, khi có một sự biến động nào đó, với tỷ lệ tiết kiệm thấp như vậy, người dân sẽ khó có khả năng phản ứng kịp thời.